Phân tích “Cảnh ngày hè”

0
(0)

Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã từng dành những lời trân trọng nhất “Nguyễn Trãi là đầu trời Việt Nam, chân đạp đất Việt Nam, đón gió thời đại…” Vẻ đẹp ấy của hồn thơ Nguyễn Trãi đã được phác thảo. qua bài thơ “Cảnh ngày hè”, một trong những bài thơ trong chùm 61 bài thơ “Cõi kính bao bọc”. Ở đó, ta không chỉ thấy một tâm hồn nghệ sĩ tinh tế, nhạy cảm với thiên nhiên mà còn thấy một trái tim luôn cháy sáng vì nước, vì dân của vị anh hùng dân tộc.

Thiên nhiên là mảnh đất vô cùng màu mỡ của biết bao thi nhân cày ruộng thời Trung đại và cũng là nguồn cảm hứng vô tận cho sáng tác của Nguyễn Trãi. Nhà thơ sống giữa thiên nhiên, làm bạn với thiên nhiên, lấy những bài học quý giá từ thiên nhiên làm “tấm gương tự giác quý giá” để rồi ghi lại trong bài thơ “Cõi Bảo Kinh”. Một nhân cách cao quý “sáng như sao trên trời”, một tấm lòng cao cả, luôn hết lòng vì dân, vì nước dù trong hoàn cảnh khó khăn, bị nghi ngờ, chế nhạo hay cả trong cuộc sống thanh bình, thơ mộng giữa thiên nhiên. Thiên nhiên thanh bình, thơ mộng của Nguyễn Trãi đã đến với người đọc qua những vần thơ ấy. Tám dòng thơ “Cảnh ngày hè” đã góp thêm những nét vẽ làm cho bức chân dung tâm hồn Ức Trai hiện lên rõ nét nhất.

Ngay từ những câu thơ đầu tiên, tác giả đã dẫn ta đến một bức tranh thiên nhiên rực rỡ, sôi động của mùa hè, đến một không khí nhộn nhịp của cuộc sống thường nhật vẫn đang diễn ra. diễn.

“Vậy thì, hãy tận hưởng những ngày đi học của bạn.”

Câu thơ mở đầu giới thiệu hoàn cảnh “nhàn cư vi bất đắc dĩ” của ông. Bài thơ thể hiện sự thảnh thơi trong một ngày hè của một con người không vướng bận nhịp sống. từ “rồi” tách khỏi nhịp câu thơ như nhấn mạnh sự nhàn tản của nhà thơ. Nhưng khi đọc sâu, ngẫm kỹ từng câu, ta mới cảm nhận được tiếng thở dài trong câu thơ. Cụm từ “ngày xưa” ở câu đầu đồng nghĩa với cụm từ “ngày hè” trong một câu thơ của Cao Biền đời Đường:

“Kỷ lục về một ngày hè ấm áp”.
(Bóng xanh che mát ngày hè dài)

Bài thơ được viết trong lúc Nguyễn Trãi đang ung dung, tránh xa những cám dỗ chốn quan trường, để nhà thơ có dịp cảm nhận trọn vẹn “ngày hè dài” ấy. Nhưng nó chỉ là một cảm giác về thời gian, ngày tháng? Hay đằng sau hai chữ “ngày đầu tiên đi học” cùng với nhịp thơ trải dài là tâm trạng của nhân vật trữ tình, là cảm xúc của Ức Trai? Và phải chăng tất cả những suy nghĩ ấy đều được nén lại trong bức tranh thiên nhiên rực rỡ, đầy sức sống của một ngày hè phía trước và được nhà thơ ghi lại:

“Những dải đất đùn lên, trải ra
Lựu vẫn nhả thức ăn đỏ,
Quả hồng đã tỏa hương thơm.”

Chỉ với ba câu thơ ngắn gọn, tác giả đã vẽ ra trước mắt người đọc một bức tranh mùa hè rực rỡ với những gam màu đậm, tươi mới và những hình ảnh đặc trưng của mùa hè. Bao trùm bức tranh ấy là những “tán cây” xanh đang đua nhau khoe sắc như muốn làm dịu đi cái chói chang, gay gắt của nắng hè. Đặt điểm nhìn thấp hơn, nhà thơ đã khéo léo đan xen giữa sắc đỏ rực rỡ của hoa lựu trước hiên nhà với sắc hồng của đầm sen tỏa hương thơm ngát khắp không gian. Nếu như thơ ca cổ điển chuộng màu trầm hơn màu gắt, thích tả tĩnh hơn tả động thì Nguyễn Trãi đã dám bước qua khuôn khổ ấy, thoát khỏi những bức tranh thanh đạm, vụn vặt để đến gần hơn với bức tranh ngày hè tươi mát. vui vẻ, sôi động. . Nhà thơ không chỉ cảm nhận hình dáng của thiên nhiên mà còn nhận ra cả mạch sống đang căng tràn, tràn trề, đùn lên sắc xanh đỏ của cỏ cây, hoa lá. Cái cốt cách của Nguyễn Trãi hiện lên qua các động từ mạnh “đùn”, “phun”, “tung”, “vươn” như tràn đầy một sức sống nội sinh mãnh liệt, mạnh mẽ ẩn sâu trong mỗi cơ thể. Cái cuốc không được miêu tả như một vật bình thường mà được đặt trong sự vận động và phát triển của tự nhiên. Hồ sen cũng không chỉ gợi hương thơm nhẹ nhàng mà còn thể hiện sự lan tỏa, chuyển động của hương thơm ấy khắp không gian. Trọng tâm là những bông hoa lựu đỏ rực, nhưng nếu Nguyễn Du miêu tả sắc màu ấy qua ngụ ngôn “lửa lựu lấp lánh” trong câu thơ “Lửa lựu rực đầu tường” (Truyện Kiều) thì quả lựu trong thơ Nguyễn Trãi cũng phong phú. sức sống bên trong đang “phun” ra ngoài. Sức sống rạo rực, trọn vẹn nhưng cũng rất thanh tao, khác hẳn cái oi bức của mùa hạ mà các thi nhân trong “Hồng Đức quốc âm thi tập” đã thể hiện:

“Nước nóng, đầu chảy dãi
Một ngày nắng con chó thè lưỡi.”

Phải chăng chính nhà thơ đã mở rộng tâm hồn để cảm nhận cuộc sống, khám phá thế giới nội tâm tràn đầy sức sống, sự vận động không ngừng trong tự nhiên?

Nhưng trong thơ Nguyễn Trãi không chỉ có tranh và hương mà còn vô vàn những âm thanh đời thường:

“Chợ cá làng chài”
Giữ ve sầu trên lầu trong thiền định.”

Thiên nhiên không hề u ám, tĩnh lặng khi nắng chiều buông xuống mà ngược lại rất rộn ràng, sôi động. Nhà thơ đã đưa vào tranh của mình những hình ảnh vô cùng thân quen, gần gũi nhưng không khuôn sáo, cổ hủ. Hai từ “lao” và “xe đẩy” được đảo ở đầu mỗi câu thơ làm nổi bật âm thanh nhộn nhịp, rộn ràng, xua tan không khí hiu quạnh, hiu quạnh của ‘độc thân’. Cảnh chợ – biết bao dấu ấn của đời sống con người hiện lên trong câu thơ với tiếng kẻ mua, kẻ bán, tiếng cười nói, thật yên bình và ấm áp làm sao! Nhà thơ chưa thoát ly trần tục, chưa xa rời cuộc đời mà đang hướng lòng mình đến cuộc sống bình dị từ những âm thanh bình dị nhất. Nhà thơ như mở toang mọi giác quan thị giác, khứu giác, thính giác và cả những liên tưởng bất chợt “xoáy”. Tiếng ve – một âm thanh không mấy xa lạ với mùa hè được ví như một cây đàn hè đang tấu lên tưng bừng hòa với bản nhạc rộn ràng, rộn ràng của nhịp sống căng tràn trong thiên nhiên. Lời bài hát như diễn tả một cuộc sống đang phát triển, tiếp diễn kể cả khi ngày sắp tàn, một khung cảnh thanh bình nơi thôn quê. Cùng viết về mùa hè nhưng cảm xúc trong mỗi bài thơ lại mang một mùa hè khác nhau:

“Tháng tư đầu tiên của mùa hè
thời tiết thực sự nóng
Tiếng dế kêu tha thiết
Muỗi bay khắp nơi.”

Nếu trong thơ Ức Trai ta cảm nhận được mùa hè nhộn nhịp, rộn ràng thì mùa hè của Nguyễn Khuyến lại nóng bỏng và có phần u sầu. Bởi lẽ, với “Cảnh ngày hè”, Nguyễn Trãi đã cảm nhận được thiên nhiên cuộc sống với sức sống dồi dào trong tâm hồn, với niềm háo hức yêu đời, và Nguyễn Khuyến đã mượn mùa hè để trút những nỗi niềm. , nỗi sầu của anh đúng như nhan đề bài thơ “Hè than”. Nhà thơ dường như tha thiết chia sẻ niềm vui cuộc sống với một tâm hồn yêu thiên nhiên để rồi từ đó khơi dậy khát vọng bấy lâu nay của một con người luôn hết lòng vì đất nước.

Sống trong vòng tay dịu dàng của mẹ thiên nhiên, giữa cuộc đời “vô ưu vô lo”, Nguyễn Trãi không bao giờ quên bổn phận:

“Sẽ có Yu cầm đàn trong giây lát
Mọi người đủ giàu để hỏi đường.”

Trong lòng Ức Trai luôn mang nặng tình cảm dân tộc, tham vọng cường thịnh như thời Đường Ngu nên đã mượn chuyện Ngự Cầm để bày tỏ nỗi lòng. Phải chăng nhà thơ muốn có một cây đàn để tấu lên khúc Nam Phong ca ngợi cảnh thái bình thịnh trị hiện có mà tiếng ồn ào của cuộc sống thanh bình đã dẫn đến tâm sự của mình? Hay đó chỉ là những mong muốn, ước vọng trước mắt của nhà thơ về một cuộc sống ấm no, hạnh phúc nơi xứ người? Dù thế nào, người đọc cũng cảm nhận được tấm lòng “tinh hoa yêu nước” của Nguyễn Trãi, nhưng trong một bài thơ khác, Ức Trai cũng nhắc đến tâm nguyện này:

“Người dân Yaoshun, Vua Yao Shun
Có vẻ như tôi đã bị nguyền rủa.”

Những vần thơ rất giản dị, mộc mạc được cất lên từ một trái tim rất chân thành, một trái tim luôn cháy bỏng tình yêu đất nước, đồng bào. Nguyễn Trãi nhàn mà không nhàn, nhàn mà không nhàn, trong tâm của vị Nho sĩ chân chính ấy luôn canh cánh nỗi niềm dân tộc:

“Chúa có điều tốt nhất và tốt nhất
Hậu thế ngập tràn phúc lạc.”

Nguyễn Trãi luôn đặt lợi ích của quốc gia, dân tộc lên hàng đầu với một tâm nguyện rất cao cả “không chỗ nào không oán”. Nếu như với Nguyễn Bỉnh Khiêm, “nhàn” là tránh xa phú quý, trở về hòa hợp với thiên nhiên để giữ trọn vẹn nhân cách thì qua “Cảnh ngày hè”, người anh hùng dân tộc đã khẳng định triết lý “nhàn” của Nguyễn Bỉnh Khiêm . Bản thân: An nhàn, nhàn hạ phải luôn song hành với cuộc sống ấm êm. Chính kết cấu thức tương ứng của hai câu tục ngữ đầu và cuối tác phẩm đã mở ra và khép lại hai tâm trạng tạo nên ẩn ý của cả bài thơ.

“Cảnh ngày hè” được viết theo thể thơ bảy chữ sáu chữ, nhịp điệu đa dạng, linh hoạt. Bài thơ đã thoát khỏi những ước lệ của văn học trung đại khi sử dụng nhiều hình ảnh sinh động, miêu tả thiên nhiên và đặc biệt là cách sử dụng ngôn ngữ. Với những động từ mạnh, những từ tượng thanh được sử dụng liên tiếp khiến cho bức tranh mùa hè không phải là những hình ảnh tĩnh trên trang giấy mà tràn đầy sức sống. Nguyễn Trãi đã đưa ngôn ngữ thơ đến gần với ngôn ngữ đời sống, mở đường cho xu hướng dân tộc hóa, đời thường hóa thơ ca Việt Nam sau này. Cuộc sống muôn màu đã được Nguyễn Trãi tái hiện một cách chân thực và sinh động. Nhưng đọc bài thơ, ta không chỉ thấy vẻ đẹp của thiên nhiên mùa hè rực rỡ, sinh động mà còn cảm nhận được vẻ đẹp phong phú, cao quý của hồn thơ Nguyễn Trãi. Một hồn thơ đã ăn sâu vào đời sống tự nhiên, một cảm xúc thơ đã hòa quyện với đời sống nhân dân, dân tộc.

Nhà bác học Lê Quý Đôn từng khẳng định “Thơ bắt nguồn từ lòng người”. Thật vậy, không có những cảm xúc, những tâm sự sâu lắng, cất giữ trong lòng thì không bao giờ có thơ. Qua “Cảnh ngày hè”, chúng ta không chỉ khâm phục tài năng của nhà văn hóa lớn mà còn được nghe tiếng nói của trái tim, tình yêu cuộc sống, tình yêu quê hương đất nước, con người của ông.


Xem thêm:

Vẻ đẹp tâm hồn Nguyễn Trãi qua cảnh ngày hè

Tham khảo các bài viết mẫu cơ bản tại chuyên mục:

Theo dõi các bài viết mới nhất trên FB fanpage: thuthuatcaidat.com

How useful was this post?

Click on a star to rate it!

Average rating 0 / 5. Vote count: 0

No votes so far! Be the first to rate this post.

As you found this post useful...

Follow us on social media!

We are sorry that this post was not useful for you!

Let us improve this post!

Tell us how we can improve this post?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.